Du tâm lãng tử
TRÊN MÀY THIỀN SƯ
Đầu mùa tuyết phất phơ bay
Nửa đêm nguyệt tận trên mày thiền sư
Tâm kinh hóa hiện trang thư
Sa-Bà nửa cuộc chơn như đã từng
ĐÃI ĐẰNG ĐÔI NƠI
Giang hà một cõi rong rêu
Người xa cố quận có điều gì chăng?
Đêm rằm nguyệt vẫn vĩnh hằng
Sa-Bà một cõi đãi đằng đội nơi
THƯƠNG NGƯỜI CHUNG CUỘC
Cửa thiền lộng bóng hoàng hôn
Ngoài kia bất tận sóng cồn nhấp nhô
Tình tha thiết vọng giang hồ
Thương người chung cuộc nấm mồ tử-sanh
CHẾ CHỦ
Mưa đồ vương bá mà chi
Để cho thiếp những sầu bi lạnh lùng
Sanh linh bá tánh khốn cùng
Thành hoang tháp đổ anh hùng nơi đâu?
CHƠI THÔI MÀ
Chơi thôi mà! chơi thôi mà!
Văn chương ấm ớ có là bao nhiêu
Vui chợ sớm, vãng chùa chiều
Dấn thân sanh-tử cũng liều nắng mưa
VÀNG HOA NỞ GIỮA CON ĐƯỜNG
Em xa cố quận mấy mùa
Trời phương ngoại dựng mái chùa tư hương
Vàng hoa nở giữa con đường
Khói trầm hương tỏa cúng dường thập phương
MỘT DÒNG TỬ-SANH
Người từ muôn thuở về đây
Tôi từ một cõi tháng ngày ruổi rong
Nhớ nhau xin tạ ơn lòng
Trong ngoài cố quận một dòng tử-sanh
VỀ CỘI DU CA
Lá vàng về cội du ca
Mùa vàng một cõi giang hà đẹp sao
Vô tình khách những nao nao
Mơ hồ đồng vọng thuở nào... lại đây!
NGHIỆP CHỮ
Ấy là nghiệp chữ đa mang
Nhì nhằng văn tự ngỡ rằng mình hay
Càng tài hoa lắm đắng cay
Phỉ phong một ắt đọa đày bằng ba.
Xem thêm: